Greetings & signatures in email (Phần chào hỏi & chữ ký trong email) - Phần 4
Phần bố cục của dạng thư tỏ thái độ thông cảm với người
bệnh cũng giống như thư chia buồn. Tuy nhiên phần nội
dung của dạng thư này khá phong phú, phụ thuộc vào sự
thân thiết của mối quan hệ, tình trạng bệnh và rất nhiều
yếu tố khác.
Bài 4 - Greetings & signatures in email (Phần chào hỏi & chữ ký trong email)-phần 4 LETTERS OF SYMPATHY IN CASE OF ILLNESS (THƯ TỎ THÁI ĐỘ THÔNG CẢM VỚI NGƯỜI BỆNH) Phần bố cục của dạng thư tỏ thái độ thông cảm với người bệnh cũng giống như thư chia buồn. Tuy nhiên phần nội dung của dạng thư này khá phong phú, phụ thuộc vào sự thân thiết của mối quan hệ, tình trạng bệnh và rất nhiều yếu tố khác. Khi viết dạng thư này các bạn hãy lưu ý nên thực sự lưu tâm khi đề cập đến sự thiếu may mắn, nỗi cực nhọc mà người nhận thư phải chịu đựng. Tuy nhiên các bạn hãy viết với cảm xúc thật, sự chân thành để giúp người đọc cảm thấy được chia sẻ. Sau đây bài giảng sẽ giới thiệu một số bức thư tỏ thái độ thông cảm với người bệnh để các bạn học hỏi thêm về cách viết cũng như ngôn ngữ sử dung. Các bạn hãy quan sát những ví dụ dưới đây: Bức thư kinh điển đầu tiên phải kể đến là bức thư bày tỏ thái độ thông cảm được viết năm 1012, khi ngài Alderman, hiệu trưởng của trường đại học Virginia, buộc phải nghỉ dưỡng một thời gian dài trên núi do bệnh lao. Walter H. Page, tại thời điểm đó là người biên tập của World's Work, đã viết một bức thư tỏ thái độ thông cảm hết sức tế nhị để gửi tới bà Alderman. Các bạn hãy quan sát phần thư dưới đây: Cathedral Avenue, Garden City, L. I. December 9, 1912. My dear Mrs. Alderman: In Raleigh the other day I heard a rumor of the sad news that your letter brings, which I have just received on my return from a week's absence. I had been hoping that it was merely a rumor. The first impression I have is thankfulness that it had been discovered so soon and that you have acted so promptly. On this I build a great hope. But underlying every thought and emotion is the sadness of it--that it should have happened to him, now when he has done that prodigious task and borne that hard strain and was come within sight of a time when, after a period of more normal activity, he would in a few years have got the period of rest that he has won.--But these will all come yet; for I have never read a braver thing than your letter. That bravery on your part and his, together with the knowledge the doctors now have, will surely make his recovery certain and, I hope, not long delayed. If he keep on as well as he has begun, you will, I hope, presently feel as if you were taking a vacation. Forget that it is enforced. There comes to my mind as I write man after man in my acquaintance who have successfully gone through this experience and without serious permanent hurt. Some of them live here. More of them live in North Carolina or Colorado as a precaution. I saw a few years ago a town most of whose population of several thousand persons are recovered and active, after such an experience. The disease has surely been robbed of much of its former terror. Your own courage and cheerfulness, with his own, are the best physic in the world. Add to these the continuous and sincere interest that his thousands of friends feel--these to keep your courage up, if it should ever flag a moment--and we shall all soon have the delight to see and to hear him again--his old self, endeared, if that be possible, by this experience. And I pray you, help me (for I am singularly helpless without suggestions from you) to be of some little service--of any service that I can. Would he like letters from me? I have plenty of time and an eagerness to write them, if they would really divert or please him. Books? What does he care most to read? I can, of course, find anything in New York. A visit some time? It would be a very real pleasure to me. You will add to my happiness greatly if you will frankly enable me to add even the least to his. And now and always give him my love. That is precisely the word I mean; for, you know, I have known Mr. Alderman since he was graduated, and I have known few men better or cared for them more. And I cannot thank you earnestly enough for your letter; and I shall hope to have word from you often--if (when you feel indisposed to write more) only a few lines. How can I serve? Command me without a moment's hesitation. Most sincerely yours, Walter H. Page. To Mrs. Edwin A. Alderman.
File đính kèm:
- bai_410_5546.pdf