God would have wanted it that way
Never! Never did I ever think that I would lose both of my parents on the
same day. However, I received a phone call telling me that both of my
parents had been killed in an automobile accident.
Why did they both have to die the same day?! Why me? Why did two good
people like them have to die? Why? Why? Why? And why?
GOD WOULD HAVE WANTED IT THAT WAY! Never! Never did I ever think that I would lose both of my parents on the same day. However, I received a phone call telling me that both of my parents had been killed in an automobile accident. Why did they both have to die the same day?! Why me? Why did two good people like them have to die? Why? Why? Why? And why? I caught the next flight out to Kentucky absolutely in shock, full of questions and full of disbelief. I met my two sisters who were hysterical and in full denial that this could be happening to our family. I went to my parents’ home and there, laying on the stand next to my dad’s favorite rocking chair, was the birthday gift I had sent him. In their home, their spirit and ambiance was still warm and it seemed to collect around me in a mysterious way. I couldn’t believe it; I had talked to them only two days earlier on the phone. Now, forever gone! Eternity! During the four-day wake, several hundred friends and relatives came to pay their respects. Friends sat around the casket recalling the good times they had had with my dear parents when they were alive. I was never more proud of them in my life. But the one thing that helped me understand their deaths more than anything was the statement made in the eulogy by Reverend Dewitt Furrow. He said, “You may ask why they were called to heaven on the same day! They would have wanted it that way, since they were never apart, always hand in hand and arm in arm, always walking in love together on this earth. It would be selfish of us to want one to stay, one to go on. The remaining one would have died of grief within a year. God has two angels now, walking around heaven together as they did here on earth. God would have wanted it that way!” - Douglas Paul Blankenship ----------------------------------------- Có lẽ Chúa muốn an bài như vậy! Chưa bao giờ, tôi chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày tôi mất đi hai đấng sinh thành cùng một lúc. Vậy mà, tôi lại nhận được một cú điện thoại báo tin cha mẹ mình đã qua đời trong một tai nạn xe hơi. Tại sao cả hai lại bỏ tôi đi trong cùng một ngày như thế?! Tại sao điều đó lại xảy đến với tôi? Tại sao những người tốt như cha mẹ tôi lại phải chết? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Và tại sao? Tôi đáp chuyến bay kế tiếp đến Kentucky trong tâm trạng vô cùng bấn loạn, lòng ngổn ngang biết bao câu hỏi và sự hoài nghi. Khi tôi gặp hai người chị của mình, họ cũng rất hoảng loạn và hoàn toàn không tin nổi điều tệ hại đó lại có thể xảy đến với gia đình mình. Tôi về nhà cha mẹ, và ở đó, trên cái giá kê cạnh chiếc ghế xích du mà cha tôi vẫn thích ngồi nhất, là món quà sinh nhật tôi đã gởi tặng cha. Trong ngôi nhà, linh hồn và hơi ấm của cha mẹ vẫn như còn phảng phất, vương vấn xung quanh tôi một cách bí ẩn lạ thường. Thật không thể nào tin được, tôi mới nói chuyện qua điện thoại với cha mẹ chỉ hai ngày trước đó thôi. Vậy mà giờ đây họ đã vĩnh viễn ra đi! Mãi mãi không quay trở lại! Suốt bốn ngày đêm thức trắng, rất đông bạn bè và người thân đã đến viếng và chia buồn cùng gia đình chúng tôi. Những người bạn ngồi quanh quan tài, cùng nhắc lại những kỷ niệm êm đẹp về cha mẹ thân yêu của tôi lúc sinh thời. Trong đời mình, tôi chưa lúc nào cảm thấy hãnh diện về cha mẹ hơn lúc này. Nhưng điều giúp tôi thấu hiểu được sự ra đi của cha mẹ mình hơn bất cứ điều gì khác chính là lời nói chứa đựng sự tôn kính mà Đức cha Dewitt Furrow đã dành cho cha mẹ tôi: “Có lẽ con đang tự hỏi tại sao cả cha lẫn mẹ mình lại cùng nhau đi đến thiên đàng như thế! Có lẽ họ muốn như vậy, bởi vì họ chưa bao giờ rời xa nhau, luôn tay trong tay, kề vai sát cánh và cùng yêu thương dìu bước bên nhau đi trên cõi đời này. Chúng ta sẽ thật ích kỷ nếu như muốn một trong hai người ở lại. Người ấy rồi cũng sẽ mòn mỏi chết trong nhung nhớ, sầu khổ mà thôi. Bây giờ, Chúa đã có được hai thiên thần, cùng sánh bước trên thiên đàng như họ đã từng như thế khi còn sống ở trần gian. Có lẽ Chúa muốn an bài như vậy!” - Douglas Paul Blankenship
File đính kèm:
- co_le_chua_muon_an_bai_nhu_vay_2486.pdf